Những Tựa Game “Khó Cảm” Khi Nhìn, Nhưng “Gây Nghiện” Khi Chơi Thử

Đã bao giờ bạn nhìn vào một tựa game, cảm thấy nó có vẻ thú vị nhưng lại không thực sự hiểu rõ bản chất của nó là gì? Hoặc có thể bạn nghe thấy mọi người ca ngợi hết lời về một trò chơi, nhưng nhìn hình ảnh hay video gameplay lại thấy nó quá nhàm chán hoặc không có gì đặc sắc để xứng đáng với sự tung hô đó?
Chúng ta thường dựa vào các đoạn giới thiệu, ảnh chụp màn hình hay video gameplay để đánh giá một tựa game. Thế nhưng, thế giới game lại ẩn chứa một yếu tố độc đáo mà không một phương tiện truyền thông nào khác có thể thay thế được: tính tương tác. Chính vì lẽ đó, việc đọc hay xem một trò chơi được trình diễn sẽ hoàn toàn khác biệt so với việc bạn thực sự ngồi xuống và tự mình trải nghiệm nó. Những tựa game dưới đây là những ví dụ điển hình nhất cho điều đó. Chúng sẽ không thể được cảm nhận trọn vẹn cho đến khi bạn đích thân đặt tay vào chơi.
Một hình ảnh chỉnh sửa meme người đàn ông nhún vai trong ảnh bìa của Oblivion, với các nhân vật từ Disco Elysium được lồng ghép ở hai bên, thể hiện sự bối rối khi không hiểu game.
9. Undertale: Hiện Tượng Văn Hóa Cần Trải Nghiệm Thực Tế
Undertale là một trong những tựa game có sức ảnh hưởng khổng lồ, nhưng để lý giải vì sao nó lại vĩ đại đến vậy thì không hề dễ dàng. Điều khiến Undertale càng khó tiếp cận hơn nữa là việc nó nhanh chóng trở thành một hiện tượng văn hóa mạng ngay sau khi ra mắt. Để hiểu game, bạn dường như phải “vượt qua” vô số lớp bình luận, lý giải online, cứ như thể đó là một trò chơi giải đố bí ẩn không hồi kết vậy.
Tất nhiên, bạn hoàn toàn có thể chọn cách đơn giản nhất: tự mình chơi game. Tựa game này thực sự rất đặc biệt. Cá nhân tôi đã chơi nó nhiều năm sau khi game ra mắt và từ chối tham gia vào bất kỳ cuộc thảo luận online nào, bởi nếu không, tôi sẽ chẳng bao giờ cho game một cơ hội để tự chứng minh giá trị. Và quả thực, đây là một trong những ví dụ điển hình nhất về một trò chơi có khả năng “tự nhận thức” một cách đáng kinh ngạc, từ ý tưởng về sự tồn tại của cơ chế chiến đấu trong game cho đến những gì chúng ta mặc định chấp nhận là chuẩn mực. Chỉ khi tự mình trải nghiệm, game thủ mới có thể cảm nhận sâu sắc chiều sâu và sự thông minh trong thiết kế của Undertale, đặc biệt là cách nó “chơi đùa” với những kỳ vọng của người chơi về game nhập vai.
Frisk, Toriel, Sans, Papyrus, Undyne, Alphys và Asgore ngắm hoàng hôn vào cuối Undertale, cảnh tượng bình yên sau cuộc hành trình đầy cảm xúc.
8. Dragon’s Dogma: Sức Hút Từ Những Người Bạn Đồng Hành Độc Đáo
Một trong những điểm nhấn mạnh mẽ nhất của Dragon’s Dogma lại là điều mà ở bất kỳ game nào khác cũng có thể bị xem là một lỗi nghiêm trọng: nó không có bất kỳ người bạn đồng hành cố định nào do nhà phát triển tạo ra, thay vào đó, tất cả đều là những “Pawns” được người chơi khác tạo ra một cách ngẫu nhiên để bạn thuê trong chuyến phiêu lưu của mình. Từ bên ngoài, thật khó để hiểu chính xác tại sao điều này lại được xem là một ưu điểm lớn đến vậy.
Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng khi bạn thực sự trải nghiệm. Việc thuê những người bạn đồng hành này mang lại cảm giác cá nhân hơn rất nhiều. Họ học hỏi từ chính chủ nhân của mình, điều đó có nghĩa là họ sẽ hành động khác biệt so với bất kỳ Pawn nào khác mà bạn thuê, ngay cả khi cùng lớp và cùng xu hướng. Chính sự ngẫu nhiên và tính “người” trong hành động của các Pawn này tạo nên những khoảnh khắc không thể nào quên, những câu chuyện riêng biệt mà bạn không thể có được với các NPC truyền thống. Sự độc đáo này chỉ có thể được cảm nhận khi bạn đích thân điều khiển và tương tác với thế giới của Dragon’s Dogma.
Một nhân vật Winnie The Pooh bị nguyền rủa được tạo ra trong trình tạo nhân vật của Dragon's Dogma 2, minh họa sự đa dạng và sáng tạo của hệ thống Pawn.
7. Các Tựa Game Từ Team Ico: Nơi Cảm Xúc Vượt Lên Trên Lời Khen
Hầu hết các trò chơi từ Team Ico (nay là GenDesign) đều được giới phê bình đánh giá rất cao. Ico là tên gọi gốc của studio, trong khi Shadow of the Colossus thường được coi là một kiệt tác. Ngay cả tựa game gây nhiều tranh cãi nhất của studio, The Last Guardian, cũng được xem là một trò chơi đặc biệt. Nhưng những lời khen ngợi ấy sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không được trải nghiệm trực tiếp.
Từ ngữ và video chỉ có thể truyền tải một phần nhỏ. Chỉ khi bạn tự mình dẫn dắt Yorda, tự mình đâm lưỡi kiếm vào Colossus, hay tự mình kiên nhẫn hướng dẫn Trico vượt qua khó khăn, những tựa game này mới thực sự “thấm”. Cảm giác nặng nề của hệ thống điều khiển, những vùng đất hoang sơ mà bạn khám phá, tất cả đều trở nên có ý nghĩa khi bạn là người trực tiếp nhấn nút, cảm nhận từng cử động, từng bước đi. Trải nghiệm tương tác đó mới là thứ tạo nên chiều sâu cảm xúc và vẻ đẹp nghệ thuật độc đáo của những tác phẩm từ Team Ico.
Wander đối mặt với Colossus đầu tiên, Valus, trong Shadow of the Colossus, tượng trưng cho hành trình đơn độc chống lại những gã khổng lồ.
6. Dark Souls 2: Bí Ẩn Của Một Kiệt Tác Gây Tranh Cãi
Không thể phủ nhận rằng các tựa game của FromSoftware đã trở nên vô cùng phổ biến và được nhiều nhà phát triển khác học hỏi. Dù có một số yếu tố cốt truyện phức tạp chỉ thực sự được cảm nhận khi bạn trực tiếp trải nghiệm, nhưng nhìn chung, chúng vẫn khá dễ tiếp cận từ bên ngoài.
Tuy nhiên, Dark Souls 2 lại là một trường hợp phức tạp hơn nhiều. Có một lý do chính đáng khiến nó trở thành một tựa game gây tranh cãi lớn, đồng thời được ca ngợi là game hay nhất và tệ nhất của FromSoftware. Nhìn từ bên ngoài, bạn sẽ khó lòng hiểu được điều gì khác biệt. Cơ chế chiến đấu và thiết kế kẻ thù dường như vẫn vậy, các màn chơi cũng được xây dựng tương tự. Vậy vấn đề lớn là gì? Chính những ý kiến trái chiều này là điều thúc đẩy người chơi tìm hiểu sâu hơn, và chỉ khi đích thân trải nghiệm, bạn mới có thể thực sự hiểu được lý do tại sao một số người yêu mến nó đến cuồng nhiệt, trong khi số khác lại ghét bỏ nó đến vậy.
Hiệp sĩ Gương trong Dark Souls 2 đứng trong một đấu trường mưa, một hình ảnh biểu tượng cho những trận chiến đầy thử thách.
5. Kingdom Hearts: Sự Pha Trộn Kỳ Lạ, Chiều Sâu Khó Cưỡng
Kingdom Hearts là một thương hiệu game vô cùng nổi tiếng, ngay cả khi các phần game mới chỉ được ra mắt nhỏ giọt. Nó sở hữu sức mạnh khó tin từ yếu tố hoài niệm để kéo các fan cũ quay lại, và sức hút của Disney để thu hút người chơi mới. Mọi thứ dường như đều ổn định và vững chắc. Tuy nhiên, đối với những ai chưa từng bị Kingdom Hearts “chinh phục”, rất dễ để nhìn nhận nó chỉ là một chiêu trò quảng cáo cho Disney, một phần nhỏ trong cỗ máy tiêu thụ khổng lồ.
Nhưng Kingdom Hearts thực sự còn hơn thế rất nhiều. Nó vô cùng chân thật và “chơi đùa” với các nhân vật Disney theo những cách mà ngày nay hiếm khi được thấy. Và vâng, việc chứng kiến các nhân vật Final Fantasy tương tác với những cái tên như chuột Mickey là điều vô giá, ngay cả khi một số khoảnh khắc chỉ đơn thuần là “fan-service”. Ai là người đã muốn xem Mickey Mouse chiến đấu với Sephiroth, tôi sẽ không bao giờ biết. Nhưng đó là những khoảnh khắc đầy cảm xúc và hào quang bao trùm toàn bộ trải nghiệm, điều mà bạn chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn khi tự mình lao vào thế giới đầy phép thuật và tình bạn này.
.jpg)
4. Stranger of Paradise: Final Fantasy Origin: Cuộc Phiêu Lưu Bất Ngờ
Khi Stranger of Paradise được công bố, nó đã bị gạt sang một bên ngay cả trước khi có cơ hội tỏa sáng. Ngay từ ngày đầu tiên, game đã bị coi như một trò đùa, một meme. Một nhân vật chính trông cực kỳ nhạt nhẽo, và được chính nhà phát triển thừa nhận chỉ là một người đàn ông vô cùng, không thể cứu vãn được sự tức giận của mình. Điều đó càng không giúp ích gì khi trong bản demo ban đầu, hiệu suất game rất tệ và đồ họa để lại nhiều điều mong muốn.
Nhưng nói thật, Stranger of Paradise là một tựa game độc nhất vô nhị. Tôi hoàn toàn nghiêm túc khi nói Jack Garland là một nhân vật chính Final Fantasy hàng đầu. Khi bạn chơi game, cốt truyện ban đầu sẽ có vẻ rời rạc, các bạn đồng hành của bạn sẽ nói chuyện như thể có điều gì đó mà bạn đáng lẽ phải biết nhưng chưa bao giờ được kể. Và rồi, cuối cùng, mọi thứ sẽ “khớp” lại một cách bất ngờ. Không chỉ với bạn, mà với cả Jack nữa. Hành trình này là dành cho cả hai bạn. Vì vậy, hãy ra ngoài và tiêu diệt Chaos. Điều đó thực sự rất đáng giá.
Jack và nhóm của mình trong Stranger of Paradise: Final Fantasy Origin chiến đấu với kẻ thù, thể hiện phong cách hành động tốc độ cao của game.
3. Crusader Kings: Sức Hút Từ Những Menu Và Cơ Hội Nhập Vai Vô Tận
Tôi là một tín đồ của những tựa game chiến thuật vĩ đại (grand strategy games). Tôi đơn giản là yêu thích chúng và vô số menu mà chúng mang lại. Tôi cảm thấy mình dành nhiều thời gian cuộn qua các menu và điều hướng bản đồ để tìm hiểu giá trị và vị trí hơn là thực sự thực hiện bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào. Và tôi hiểu. Nếu bạn chưa từng chơi một game grand strategy như Crusader Kings, nó có thể trông cực kỳ khó tiếp cận. Ý tôi là, ai lại chơi một trò chơi chỉ để quản lý hàng tá menu cùng một lúc?
Nhưng đó là về những gì các menu đó đại diện! Khi tôi tìm ra chính xác quân đội của mình đến từ đâu, tôi biết ai tôi có thể chinh phục một cách hiệu quả. Nếu tôi nghiên cứu kỹ cây gia phả của một người nào đó, tôi có thể tìm thấy con cháu còn sống của họ và đưa một người dễ tính hơn vào ngai vàng nước ngoài thay thế. Các menu tạo ra cơ hội nhập vai. Và đôi khi điều đó lại đi sai hướng một cách hài hước. Nhìn thì không hẳn là thú vị, nhưng lại vô cùng hấp dẫn khi bạn tự mình quản lý tất cả các menu đó vì mục tiêu của riêng mình, tạo nên những câu chuyện sử thi của riêng bạn.
Một bá tước bắt đầu sắp xếp hôn nhân cho con gái mình trong Crusader Kings 3, minh họa sự phức tạp của các mối quan hệ và lựa chọn trong game.
2. The Wonderful 101: Tựa Game Hành Động “Rối Rắm” Nhưng Đầy Phấn Khích
PlatinumGames nổi tiếng với các tựa game hành động nhân vật (character-action games) của mình. Chúng hào nhoáng, phong cách và cũng vô cùng vui nhộn. Những game như Bayonetta có thể cực kỳ khó nhằn, nhưng nó cũng khá dễ tha thứ trong cách bạn xây dựng combo, cho phép ngay cả những người mới chơi cũng có thể nhập cuộc. Nhưng rồi bạn cũng có The Wonderful 101, và đây là một tựa game mà nhìn bằng mắt thường, gần như không thể hiểu được điều gì đang diễn ra.
The Wonderful 101 là một game hành động nhân vật. Nó đầy ắp hành động và vô cùng phấn khích. Tuy nhiên, ngay cả với tất cả những điều đó, gần như không thể nhìn nó mà thực sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Có hàng trăm người chạy quanh màn hình cùng một lúc, tất cả đều từ góc nhìn isometric, và bạn phải vẽ vũ khí của mình trong thời gian thực. Thành thật mà nói, ngay cả khi chơi game, bạn vẫn có thể gặp khó khăn để “khớp” với nó, nhưng nó thực sự không giống bất kỳ trò gì khác ngoài kia. Chính sự hỗn loạn có tổ chức này, sự phức tạp trong điều khiển và lối chơi độc đáo mới là điểm làm nên sự cuốn hút của The Wonderful 101 khi bạn tự mình cầm tay lái.
Các Wonders tấn công kẻ thù trong nhiệm vụ hướng dẫn của The Wonderful 101, cảnh tượng hỗn loạn nhưng đầy năng lượng của game.
1. Death Stranding: Hành Trình “Đi Bộ” Bất Ngờ Hấp Dẫn
Death Stranding là một tựa game về việc đi bộ. Nếu bạn đã từng xem một đoạn giới thiệu về Death Stranding, bạn đã bị lừa về bản chất thực sự của trò chơi. Những đoạn giới thiệu đó về cơ bản là định nghĩa của những khoảnh khắc “làm màu” và tạo hào quang. Death Stranding thực tế có rất ít những khoảnh khắc như vậy. Bạn sẽ phải đi bộ khắp nơi. Bạn sẽ liên tục bị ngã. Bạn sẽ làm hỏng hàng hóa. Bạn sẽ không lén lút hay tham gia vào các cuộc đấu súng. Đó không phải là việc mà một người vận chuyển (porter) làm.
Ngay cả trong Death Stranding 2, nơi các yếu tố hành động được đẩy mạnh hơn, đây vẫn là một trò chơi đi bộ trước hết và quan trọng nhất. Một “walking simulator” đúng nghĩa. Và tôi là người đầu tiên thừa nhận rằng việc chỉ xem game này thì không vui chút nào. Đi bộ không vui để xem! Nhưng khi bạn là người lên kế hoạch cho hành trình, chọn những gì mang theo và cẩn thận với từng bước đi, thì bạn sẽ hiểu được Death Stranding có thể thú vị và căng thẳng đến mức nào. “Vui” không phải là tất cả trong thiết kế game, và Death Stranding chứng minh điều đó một cách xuất sắc.
Sam tạo dáng cùng khoang BB trước một máy lát đường tự động bị hỏng trong Death Stranding 2: On the Beach, biểu tượng cho hành trình kết nối thế giới.
Kết Luận: Tại Sao Trải Nghiệm Trực Tiếp Lại Quan Trọng Hơn Mọi Lời Khen?
Qua danh sách này, chúng ta có thể thấy rằng một số tựa game thực sự vượt ra ngoài giới hạn của những gì có thể truyền tải qua lời nói, hình ảnh hay video. Chúng đòi hỏi người chơi phải đích thân đặt tay vào, phải dấn thân vào thế giới của game để khám phá những chiều sâu, những cảm xúc và những cơ chế độc đáo mà chỉ sự tương tác trực tiếp mới có thể mang lại. Từ cốt truyện tự nhận thức của Undertale, hệ thống bạn đồng hành cá nhân hóa của Dragon’s Dogma, chiều sâu cảm xúc trong các tác phẩm của Team Ico, sự phức tạp gây chia rẽ của Dark Souls 2, sự kết hợp kỳ lạ nhưng chân thật của Kingdom Hearts, câu chuyện đầy bất ngờ của Stranger of Paradise, đến những menu “biến hình” thành câu chuyện trong Crusader Kings, sự hỗn loạn có tổ chức của The Wonderful 101, và cả hành trình đi bộ đầy căng thẳng nhưng ý nghĩa trong Death Stranding – tất cả đều là minh chứng cho sức mạnh của trải nghiệm game thủ.
Vậy nên, đừng vội đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, và cũng đừng vội bỏ qua một tựa game chỉ vì những gì bạn thấy từ bên ngoài. Hãy mạnh dạn thử, vì biết đâu, đằng sau vẻ ngoài “khó cảm” đó lại là một trải nghiệm game gây nghiện và khó quên nhất mà bạn từng có. Bạn còn biết tựa game nào mà “chỉ chơi mới hiểu” không? Hãy chia sẻ với thichgame.net trong phần bình luận bên dưới nhé!
Tài Liệu Tham Khảo
- Undertale trên Steam
- Dragon’s Dogma 2 Wiki Fextralife
- Shadow of the Colossus (2005) trên TheGamer
- Dark Souls 2 Wiki Fextralife
- Kingdom Hearts 2 trên TheGamer
- Stranger of Paradise Wiki Fextralife
- Crusader Kings 3 trên Steam
- The Wonderful 101 Remastered trên Steam
- Death Stranding 2: On the Beach trên PlayStation Store